Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên đi quay ở Công viên Đầm Sen với nữ diễn viên chính Ngọc Lan đóng cặp với tôi. Trời bên ngoài nắng nóng như thiêu đốt nhưng chúng tôi cứ phải quay đi quay lại cảnh hai đứa đạp xe đạp trên hồ vì đạo diễn chưa hài lòng. Mồ hôi nhễ nhại, bao nhiêu makeup đều đã bị cuốn trôi… tôi vừa lên bờ để dung nhan tàn tạ của mình được các chuyên gia chấm phết lại thì bỗng thấy một anh thanh niên tuổi trạc ngoài 30 đến gần tôi hỏi chuyện. Thoạt đầu tôi cứ tưởng anh là một trong những người trong đoàn làm phim vì hôm đó là ngày quay đầu tiên nên tôi chưa biết ai là ai. Anh lại mặc thường phục và tỏ vẻ rất thân mật nên tài tử chính Trịnh Hội đã cảm thấy hoàn toàn thoải mái để tiếp chuyện!
Nhưng hỏi ra tôi mới được cho biết anh là công an đang làm cho văn phòng A25 trực thuộc Cục An ninh Văn hóa -Tư tưởng. Anh bảo anh là người được phái đi theo đoàn mỗi ngày để xem chúng tôi có quay đúng theo kịch bản đã được duyệt hay không.
À. Thì ra là vậy. Mỗi ngày chúng tôi sẽ có công an theo dõi. Làm tài tử, diễn viên cũng cần phải có công an đi theo hộ tống. Cũng lạ đấy chứ nhỉ?
Nhưng thế thì đã sao. Anh hỏi tôi đến đâu, tôi trả lời đến đấy. Không thêm, không bớt. Mà cũng chẳng có gì đáng sợ để cần dặm thêm hay bỏ bớt. Anh lại hỏi tôi với thái độ khá nhẹ nhàng, từ tốn như hai người bạn đang nói chuyện với nhau nên tôi cũng không có cảm giác như mình đang bị điều tra. Anh hỏi tôi đã làm giấy xin phép đóng phim chưa, tôi bảo hình như bên nhà sản xuất đã làm rồi. Anh hỏi tôi về Việt Nam để làm gì tôi bảo tôi về để làm manager cho một công ty ngoại quốc nhưng tình cờ tôi được chọn vào vai Dũng cho bộ phim “14 Ngày Phép” đang quay nên tôi đã xin nghỉ 2 tháng để đóng phim.
Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Cho đến hôm nay tôi vẫn có thể xác nhận anh công an này (rất tiếc là tôi không thể nhớ tên anh vì sau này tôi gặp phải quá nhiều đồng nghiệp của anh nên không thể nào nhớ hết tên được) là một trong những anh công an “nice” nhất mà tôi đã gặp. Trong lúc trò chuyện tôi không có cảm giác là anh đang lên lớp tôi hay tỏ ý nghi ngờ những gì tôi đang thành thật trả lời. Tôi có cảm giác là anh chỉ đang cố gắng hoàn thành công tác mà anh được giao phó.
Vài ngày sau đó lúc tôi quay một cảnh khác ở sau lưng Chợ Bến Thành thái độ của anh cũng vậy. Rất chừng mực, rõ ràng và không quá câu nệ. Nếu tôi bị bận phải đi quay ngay, anh vẫn nhẫn nại ngồi chờ tôi quay xong mới đến nói chuyện tiếp. Có khác chăng là sau cảnh quay cuối cùng hôm đó trời đã gần sáng. Mọi người trong đoàn ai cũng vội sửa soạn về nhà sau cả một đêm thức trắng làm việc. Tay dắt chiếc xe honda khá cũ kỷ, anh vừa ngồi lên xe vừa nhắn:
“Ngày mai không phải quay xin phiền anh lên văn phòng để sếp tôi có thể làm việc một chút với anh”.
“Ủa, có chuyện gì vậy anh?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Chắc không có chuyện gì đâu. Chỉ là thủ tục thôi. Về việc cấp giấy phép ấy mà”. Anh trả lời tỏ vẻ không có gì đáng lo lắng.
“Ồ. OK. Để mình xem lại lịch làm việc rồi báo cho anh nha”. Tôi vừa nói vừa vội lên xe của nhà sản xuất để quá giang về nhà.
Và thế là bắt đầu những ngày làm việc… bán chính thức giữa tôi với Bộ Công an Việt Nam. Từ phòng A25 cho đến phòng A18. Từ Cục An ninh Văn hóa - Tư tưởng cho đến Cục Quản lý xuất nhập cảnh và cuối cùng là Cục Phản gián. Cục lớn, cục nhỏ, cục nào tôi cũng phải… bước qua. Có nhiều cục tôi được thông báo tên họ rõ ràng lúc đó nhưng vẫn chẳng hiểu nó là cục gì hoặc làm cái quái gì sau sáu tháng làm việc chung. Có lẽ vì tiếng Việt tôi còn tồi. Nhưng có lẽ cũng vì những cục đó làm những điều mà cho đến hôm nay tôi vẫn không thể hiểu.
Thiệt đúng là kỳ… cục!
Thôi nhé. Tôi xin tạm dừng đây. Để mai mốt chúng ta còn có dịp sống lại với các… cục.