Đường dẫn truy cập

Ngày Nảy, Ngày Nay (Trịnh Hội v. Công An – Tập Cuối)


Ngày Nảy, Ngày Nay (Trịnh Hội v. Công An – Tập Cuối)
Ngày Nảy, Ngày Nay (Trịnh Hội v. Công An – Tập Cuối)

Sau khi để rơi nước mắt trước mặt người công an không ra gì đó tôi thật sự đã thất vọng ở chính tôi vì tôi không ngờ là mình có thể yếu đuối, dễ để lộ cảm xúc đến vậy. Đành rằng ở nhà ai cũng biết tôi là một thằng cực kỳ mít ướt (lúc nhỏ chỉ cần thấy mẹ cầm roi mây lên là tôi đã khóc la oai oải rằng mẹ đánh đau quá!). Nhưng dù gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã ngoài 30, hơn cái tuổi tam thập nhi lập của các cụ ngày trước rất nhiều, thế thì cần gì phải mủi lòng đến vậy. Nó vừa không đáng. Lại vừa hơi cải lương lai căng kiểu quân tử Tàu “đây súng đã lên đạn rồi anh cứ bắn tôi đi để tôi có dịp chứng tỏ lòng thành của tôi đối với anh!”. Thế lỡ nó nổi khùng bắn một cái đùng thì sao?

Người chịu lỗ đầu tiên sẽ là mình. Bởi vậy tôi thấy thất vọng ở chính tôi cũng phải!

Nhưng mà thôi. Ngày mai tôi đã có chương trình bay về lại Mỹ để làm show “Dancing with the Stars” lần thứ nhất với trung tâm Thúy Nga và làm MC cho một trung tâm khác. Để từ từ tôi sẽ bàn bạc với gia đình xem mình nên đi hay ở.

Nhưng lại một lần nữa tôi dự tính sai (không biết sao từ ngày về Việt Nam đến giờ tôi tính cái gì cũng trật lất!). Vì sau khi check-in hành lý xong, đến khu vực làm giấy tờ xuất cảnh, tôi đã bị giữ lại và chỉ sau khoảng chừng 30 phút chạy đi chạy lại, anh nhân viên hải quan bảo là tôi… không được xuất cảnh.

“Vì lý do gì thưa anh”, tôi hỏi.

“Điều này tôi không được biết anh ạ”, anh ta thành thật trả lời.

“Thế ai là người đưa ra quyết định vậy anh?” tôi hỏi tiếp.

“Cái này chắc ngày mai anh phải lên Cục hỏi chứ ở đây chúng tôi không biết”.

Thì ra là vậy. Lại phải bước qua mấy cái cục xúi quẩy của các anh công an nhà ta. Rõ là họ vẫn chưa muốn tha cho mình. Nhưng thế thì tại sao hôm qua họ lại không báo thẳng với mình để khỏi phải mất công ra phi trường làm thủ tục?

Từ phi trường Tân Sơn Nhất tôi gọi điện thoại cầm tay hỏi thẳng Vũ như thế.

Đầu tiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên, bảo tôi đợi từ từ để Vũ hỏi rõ. Nhưng chỉ vài phút sau Vũ đã gọi lại thông báo với tôi là đúng có lệnh như thế từ cấp trên. Thôi thì tôi cứ việc trở về nhà lúc nào cần họ sẽ gọi.

Uhmm. Cũng lý thú đấy chứ nhỉ? Không một quyết định bằng văn bản. Cũng chẳng cần biết luật nào hay ai đã ra lệnh cấm tôi không được rời khỏi Việt Nam, mặc cho tôi có passport của Úc và thẻ xanh của Mỹ. So what? Right? Công an Việt Nam mà. Muốn làm gì chẳng được.

Thế là tôi đành phải quay về nhà và bắt đầu sống một cuộc sống bị quản thúc ngay trên đất nước mình. Người ta thì bị house arrest. Còn tôi thì bị…country arrest! 10 năm trước tự mình phải trả tiền thuê phòng giam cho 5 ngày trước khi bị trục xuất. Mười năm sau tôi cũng phải tự trả tiền thuê nhà để giữ tôi lại.

Thấy cũng “same same”, phải không bạn?

Không show, lại mất dịp được nhảy với cô giáo vũ sư sexy Thùy Vân. Phim cũng đã đóng xong. Tôi trở lại văn phòng làm việc lòng ngổn ngang trăm mối. Bên ngoài thiên hạ đồn rầm là Trịnh Hội đang cặp với con cán bộ gộc ở Hà Nội. Nhưng họ có biết đâu bên trong tôi chỉ cầu mong phải chi đó cũng là chuyện có thật để tôi có dịp…bán thân giúp mình!

Đi không được. Ở cũng không xong. Tôi vào Lãnh sự Quán Úc, Mỹ trình bày sự việc nhưng họ cũng chẳng giúp được gì. Vì tôi đã bị bắt đâu. Họ cũng đâu có tịch thu gì từ tôi đâu mà thưa kiện, có đúng không?

Hơn một lần tôi hỏi Vũ đến khi nào thì tôi mới được xuất cảnh. Vũ bảo Vũ không biết.

Thế thì Vũ biết điều gì? Tôi cố hỏi cho ra lẽ. Nhưng Vũ chỉ lắc đầu bảo nếu tôi chịu hợp tác thú nhận thì quá trình điều tra sẽ sớm được hoàn tất. Thành thật mà nói, Vũ là người công an tôi đã phải làm việc chung nhiều nhất và lâu nhất. Gần đến 6 tháng và trải qua hàng chục, hàng trăm giờ thẩm vấn, hỏi cung khác nhau. Tôi nghĩ có nhiều vấn đề trong cuộc sống gia đình của tôi, những mối quan hệ bạn bè mới cũ của tôi, Vũ còn biết rõ hơn chính tôi! Vậy mà cho đến hôm nay tôi vẫn không thể xác định được Vũ là người xấu hay là người chỉ biết nhắm mắt hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.

Có hôm vừa đến phòng làm việc là Vũ đã phán ngay: “Tôi là đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam và tôi sẽ phải làm tất cả để bảo vệ nó!”.

Great. Tôi nghĩ thầm trong đầu. But so what? Ăn nhầm gì tôi?

Thiệt là dzô dziên!

Lại có hôm Vũ tỏ ý có vẻ như muốn làm bạn với tôi, mời tôi đi uống cà phê Highlands nằm ngay góc đường Lê Lợi và Nguyễn Huệ. Ừ. Đi thì đi. Nhưng có tâm sự được điều gì đâu. Những gì tôi muốn nói, tôi đã nói hết. Những gì Vũ cố tình ép buộc, Vũ cũng đã làm. Chúng ta sẽ không bao giờ là bạn. Và tôi cũng chẳng còn mong mỏi gì ở những người Việt Nam như các anh.

Hôm làm việc lần cuối với Vũ sau khi được cho biết là quá trình điều tra đã hoàn tất và có lệnh buộc tôi phải rời khỏi Việt Nam càng sớm càng tốt, tôi nói lời tạm biệt với Vũ như sau:

“Hôm trước đã nói chuyện với cấp trên của Vũ. Hôm nay tôi cũng có từng ấy đôi lời. Đó là cuộc sống này còn dài và một ngày nào đó chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Tôi luôn có một niềm tin rất mãnh liệt trong đời đó là ai gieo gió, người ấy sẽ gặt bão. Hôm nay tôi mất việc làm, bị đuổi đi nhưng chưa hẳn đó là một mất mát. Hôm nay Vũ và những người công an khác trù dập, vu khống tôi thì sớm muộn gì các bạn cũng sẽ nhận kết quả mà các bạn đã tự tạo”.

Không như cấp trên của Vũ cho là tôi hăm dọa họ, Vũ không nói gì chỉ hỏi tôi khi nào thì về nước. Tôi bảo tôi cũng chưa biết vì vé lần trước không đi đã bị hủy. Tôi phải mua một vé mới khác one way. Vũ bảo chắc là phải one way thôi vì tôi sẽ không được “welcome” ở Việt Nam.

Đó là chữ tiếng Anh mà chính Vũ đã dùng.

Thế là một lần nữa tôi buộc phải xa xứ. Cả thảy là ba lần. “Nhất quá tam” như thằng bạn thân tôi bảo trước lúc chia tay. Lần thứ nhất tôi bị buộc phải xa xứ cùng với gia đình. Nhưng cũng nhờ đó tôi đã được nuôi dưỡng, dạy dỗ trong xã hội Úc đầy nhân ái để ý thức được những giá trị căn bản đạo đức nhất trong cuộc sống.

Lần thứ hai tôi lại bị buộc phải xa xứ nhưng cũng nhờ đó mà tôi có duyên gặp được những người bạn tỵ nạn Việt Nam thân thiết ở Philippines. Họ đã cho tôi có dịp sống và hạnh phúc với lý tưởng của mình trong suốt một thập niên đong đầy những kỷ niệm.

Và mười năm sau, vào cuối tháng 8 năm 2008, tôi đã bị buộc phải xa xứ lần thứ ba. Nhưng cũng nhờ đó mà tôi có dịp đi đó đây, từ Bhutan, Đông Âu cho đến tận châu Phi với muôn vàn biến chuyển. Và cũng nhờ đó mà tôi đã tìm được một niềm hạnh phúc riêng tư mãi mãi cho mình trong một căn nhà mới nay đang tràn ngập tiếng khóc cười của trẻ thơ.

Ai bảo được không phải là mất. Hay ngược lại như trong trường hợp của tôi.

Thế đã nhé. Đêm đã khuya. Tập chuyện “Ngày Nảy, Ngày Nay” đến đây xin ghép lại. Tôi xin thành thật cảm ơn tất cả các bạn đọc đã theo dõi, động viên tôi trong suốt những ngày qua. Tôi viết tập chuyện này trước tiên là cho tôi. Nhưng cũng là cho các bạn để tạm xem như “mua vui cũng được một vài trống canh”.

Hẹp gặp lại các bạn tuần sau ở New York.

  • 16x9 Image

    Trịnh Hội

    Làm sao để có thể tự giới thiệu về mình một cách tốt nhất và đúng nhất đây hả bạn? Có lẽ bạn chỉ cần biết đại khái như thế này. Tôi sinh ra ở Đa Kao gần cầu Bông, Sài Gòn và sang định cư ở Úc từ năm tôi 14 tuổi. Từ lúc ra trường luật cho đến nay tôi đã sống và làm việc ở Úc, Hồng Kông, Philippines, Mỹ, Anh Quốc và dĩ nhiên là Việt Nam...
XS
SM
MD
LG