Một trong những cái thú lớn nhất trong đời của tôi là đọc sách. Hồi còn ở Việt Nam thì tôi mê đọc chuyện chưởng của Kim Dung. Sau này lúc mới qua Úc tiếng Anh còn bập bẹ thì thích tìm đọc những quyển sách của Tự Lực Văn Đoàn hoặc sách báo nói về thời kỳ Nhân Văn Giai Phẩm. Đến khi có đủ vốn liếng ngoại ngữ cần thiết thì biết bắt đầu thích đi tìm những quyển classic tiếng Anh để đọc như: The Godfather, To Kill a Mockingbird, The Alchemist, Long Walk To Freedom, v.v…
Nói chung là sách loại nào tôi cũng thích. Từ những câu chuyện có thật, người thật non-fiction cho đến những loại sách thiên về triết lý hoặc giàu sức tưởng tượng được nhiều người trên thế giới tìm đọc như của nhà văn Gabriel Garcia Marquez hoặc Haruki Murakami. Nếu lỡ phải đọc một cuốn sách quá nhàm, quá chán thì tôi tiếc là mình đã phí thời gian bỏ ra đọc (vì tôi có cái tật là một khi đã quyết định đọc một quyển sách nào đó thì phải đọc cho hết – mặc dù vừa đọc xong chương đầu thì mình đã biết là nó sẽ không thể nào hay hơn được!).
Nhưng nếu như tôi may mắn tìm được một quyển sách nào đó mà trong lúc đọc mình có cảm tưởng như tác giả đã viết cho chính mình, có những ý niệm tuyệt vời về con người và cuộc sống chung quanh mình thì ôi thôi, tôi sẽ cảm thấy rất là sung sướng, người nó cứ lâng lâng tưởng chừng như mình vừa được lên thiên đàng. Mặc dù mình chưa bao giờ có kinh nghiệm lên thiên đàng lần nào.
Những lúc ấy nói thật tôi không cần gì nhiều. Chỉ cần cầm quyển sách ấy trên tay, thả tôi ở một khu công viên hay bãi biển nào đó, đông hay ít người không cần biết, là tôi sẽ cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Bắt được một tư tưởng hay từ quyển sách tôi sẽ ngừng đọc vài giây nhìn người qua kẻ lại để cho nó từ từ thấm vào người mình trước khi đọc tiếp. Tìm được một dòng văn nghe như một lời thơ tôi sẽ đọc lại và đọc lại một lần nữa để cố tìm hiểu xem làm sao mà tác giả đã có thể viết ra một câu văn hay đến vậy.
Như trong tuần vừa qua tôi đã được cho lên thiên đàng ngay tại bãi biển Barceloneta ở thành phố Barcelona qua câu văn nhận định: Books are mirrors. You only see in them what you already have inside you (Sách là những tấm gương. Những gì ta tìm thấy ở đó đã ở trong ta tự bao giờ) trong quyển tiểu thuyết đầu tay best-seller tuyệt vời của nhà văn Carlos Ruiz Zafon người Tây Ban Nha mang tên ‘The Shadow of the Wind’.
Có thể nói ít khi tôi có dịp may đọc được một quyển tiểu thuyết hay đến vậy. Vì không những bối cảnh của nó được đặt ngay tại thành phố Barcelona thoáng đãng nơi cả hai phong cách cổ và tân được dung hòa một cách rất khéo léo, nghệ thuật mà tôi thích nhất vì nó là một quyển sách nói về những gì đẹp nhất, thơ mộng nhất, huyền diệu nhất và mong đợi nhất từ những quyển sách. Những quyển sách được nhiều người chuộng, hoặc ít người chuộng. Và cả những quyển sách đã từ lâu bị trôi vào quên lãng. It’s a book about forgotten books.
Tôi không nghĩ là quyển tiểu thuyết này đã được dịch ra tiếng Việt, nhưng nếu như bạn có thời gian thì tôi mong là bạn sẽ tìm đọc nó. Vì nó là một trong những quyển sách đã làm cho tôi được lên thiên đàng ít nhất là 3 ngày.
Còn bạn thì sao? Quyển sách nào là tấm gương soi bạn?