Năm năm trước, khi Việt Nam gia nhập WTO, các nghị quyết của đảng CS đều liên tiếp lên giọng hứa hẹn một mức phát triển kinh tế cao, đời sống nhân dân được cải thiện, bảo đảm xã hội đang hướng đến mục tiêu dân chủ, bình đẳng, văn minh và hạnh phúc cho toàn dân. Nghe thật hay, như rót mật vào tai. Bức tranh tương lai lúc ấy hứa hẹn bao điều tốt đẹp, sáng lên một màu hồng, nức lên niềm hứng khởi lạc quan, theo như phác họa của những người lãnh đạo cao nhất và bộ máy tuyên huấn.
Nhưng thực tế thật phũ phàng. Bộ Chính trị luôn căn dặn nhìn thẳng vào sự thật. Thì đây, hiện thực trước mắt rõ ràng là một màu xám. Lạm phát vào loại cao nhất châu Á. Tham nhũng vẫn xếp hạng 112 của thế giới. Tự do báo chí còn tệ hơn, đứng thứ 153. Đại công ty quốc doanh Vinashin chìm nghỉm cuốn theo hơn 5 tỷ đôla, đại công ty quốc doanh VN Petro đang đứng bên bờ vực. Chứng khoán VN từ 600 điểm năm ngoái nay rơi tự do xuống còn 340. Xã hội băng hoại chưa từng thấy. Cướp đất, cướp của giết người khắp nơi, tàn bạo hơn, rộng khắp hơn. Từ trong đảng vang lên lời báo động đảng viên cộng sản sa sút đạo đức đến độ nghiêm trọng, số vào tù về tội ăn cắp của công, ăn hối lộ lớn, tham nhũng lớn hàng chục triệu đôla có nhân tố nước ngoài toàn là đảng viên CS cấp cao cả.
Những “kỷ lục” không lấy gì đẹp đẽ trên đây chứng minh đầy đủ đảng CS đã thất bại nặng nề trong lãnh đạo xã hội, nói một đằng làm một nẻo, kết quả thật sự bi đát, lời hứa danh dự quyết liệt chống tham nhũng chỉ là điều mỉa mai dối trá. Lời hứa đưa đất nước bay cao, ra khơi cũng trôi theo chiều gió. Tội lỗi lớn nhất của đảng CS, đặc biệt của Bộ Chính trị, là đã phung phí, tước đoạt của cải nhà nước, chia chác nhau tài sản quốc gia cho các phe nhóm cầm quyền trên quy mô lớn, để hầu hết cán bộ cấp cao đang tại chức đều trở thành đại gia giàu có – bổng và lộc gấp không biết bao nhiều lần lương danh nghĩa. Họ có nhà cao cửa rộng, biệt thự lớn nhỏ, tiền bạc, của cải thừa mứa, có tài khoản ngân hàng lớn cả trong lẫn ngoài nước. Nhiều người cùng con cháu ăn chơi ngông kiểu phá của - chơi cờ tướng ăn thua một ván 1 tỷ đồng, đãi nhau những bát phở bạc triệu, trong khi lương tối thiểu của công nhân viên chức chỉ quanh 1 triệu đồng/một tháng.
Cần chỉ rõ không ít đảng viên Cộng sản có quyền lực lớn đã phản bội lý tưởng và lời thề của mình, không còn thương xót kẻ nghèo hèn, bênh vực người bị bóc lột, trái lại họ trở thành những nhà tư sản lớn, địa chủ lớn, chủ địa ốc lớn, chủ chứng khoán lớn, nghĩa là những đối tượng họ từng coi là xấu xa nhất trong xã hội tư bản mà họ từng chủ trương loại bỏ không thương tiếc.
Mỉa mai hơn nữa là họ cố tình đi quên bài học vỡ lòng về đạo đức của người đảng viên CS là lo trước cái lo của thiên hạ và chỉ hưởng sau những gì người dân được hưởng. Nay họ lao đi “tiên phong” trong việc vơ vét tiền của của nhân dân không chút hổ thẹn, hối hả làm giàu bất chính ngay trên cái lưng gầy còm của đồng bào mình. Họ là tiêu biểu cho những kẻ bất nhân, bất nghĩa và bội tín. Chính họ tự xóa bỏ vai trò gương mẫu hy sinh, tự phủ định tính cầm quyền chính đáng của mình.
Chưa bao giờ uy tín của đảng lại sa sút tệ hại như ngày nay. Niềm tin của đông đảo nhân dân là điều quý giá nhất. Đánh rơi niềm tin và sự quý trọng là mất tất cả. Đông đảo nhân dân nay đã hiểu ra rằng đảng đã thoái hóa biến chất tận gốc rễ do lòng tham lam hưởng thụ quá lớn không sao kiềm chế nổi, từ những vị trí cao nhất, nhà dột từ trên nóc. Cấp dưới nhìn lên cấp trên, theo gương cấp trên, thậm chí ganh đua với cấp trên, thi nhau ăn cắp của công, tham nhũng trở thành phong trào chung, trở thành thời thượng, ai không tham gia là dại.
Người xưa quen nói tệ "dốt nát" - vì “dốt” nên “nát”, đất nước tan nát vì người cầm quyền ngu dốt. Không, họ đều có học cả, không ít thì nhiều. Chỉ vì lòng tham, lòng tham không hạn độ; đất nước ỳ ạch, không bay cao được, chẳng ra khơi nổi chỉ vì lòng tham. Tham nên mù quáng. Tham nên nát.
Do trong Bộ Chính trị cá mè một lứa, không có một ai thanh liêm trong sạch, không có một ai có uy tín lớn đối với dưới, đóng vai Bao Công duy trì công lý nghiêm minh, nên đảng có nguy cơ tan rã nhanh chóng, phân ra thành những phe cánh chỉ gắn bó với nhau bằng lòng tham và danh lợi.
Hãy nhớ lại sự tan rã của đảng CS của Ceausescu ở Romania, của Tito ở Nam Tư, của Honecker ở Đông Đức, gần đây sự tan vỡ các đảng của Bel Ali ở Tunisia, của Mubarak ở Ai Cập, của Gadhafi ở Libya, tất cả giống nhau ở chỗ oai phong hung bạo làm dân khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng bị dân khinh ghét, oán thù vì bản chất cực kỳ tham nhũng. Các chế độ này đã có thời tác oai tác quái ghê gớm tưởng chừng sẽ tồn tại lâu dài, bỗng đột quỵ khi nhân dân bừng tỉnh, tay không vùng dậy xuống đường để tự cứu, và thành công.
Ở nước ta, tai họa tham nhũng đang trở nên tai họa gốc gác, trở thành kẻ thù nội xâm nguy hiểm nhất đe dọa tận gốc rễ uy tín vốn đã giảm đến mức tệ hại của đảng CS. Nó đe dọa đến cả sự tồn vong của chế độ. Nó tạo nên sự bất công kinh hoàng chưa từng có trên đất nước ta, người đã giàu ngày càng giàu sụ không giới hạn, người lao động lương thiện bị dồn vào nghèo đói cực nhục, oán hận chế độ đã hoàn toàn buông rơi mình. Cảnh bất công phơi bày ra trước mắt mỗi người: nhà cao, biệt thự, xe cộ đời mới nhất, cảnh ăn chơi phá của của các đại gia và bọn “con cháu các cụ” ngày ngày nuôi dưỡng sự khinh bỉ và lòng căm giận của quần chúng yêu chuộng công lý. Một số blogger tự do cho biết bà con thủ đô gọi họ là “chúng nó”, là “mafia đỏ”, là “bầy giòi bọ”, những tên “cướp ngày”, gần đây còn gọi là những tên “Gadhafi Việt”, hoặc “Mubarak châu Á”, hay “Ceausescu da vàng“ chờ ngày bị hỏi tội.
Quyết liệt diệt trừ tận gốc rễ quốc nạn tham nhũng, không có khu cấm, vùng cấm nào, không lần lữa bênh che, không úp úp mở mở như vụ án Securency, không thể chạy tội mãi cho viên Đại tá công an Lương Ngọc Anh và nguyên Thống đốc ngân hàng Trần Đức Thúy… khi chứng cứ đã quá đủ. Đó là con đường tất yếu tiên quyết để giữ cho chế độ khỏi tan vỡ như Liên Xô hay Ba Lan trước đây. Nhưng điều kiện để diệt trừ tận gốc rễ quốc nạn quái ác này lại là xây dựng nền pháp chế công minh, một nền tư pháp hiện đại, một loạt Bao Công thanh liêm lòng dạ sáng trong giương cao thanh gươm luật pháp sắc bén làm nản long, gây kinh hồn cho bọn gian thần. Muốn vậy không có con đường nào khác là thay đổi hẳn hệ thống cơ chế cầm quyến, chuyển từ độc đoán sang dân chủ, độc đảng sang đa đảng trong trật tự và pháp luật.
Trung Quốc hạ bệ, bỏ tù cả ủy viên Bộ Chính trị, xử tử hình cả tỉnh trưởng - ủy viên trung ương đảng, xử bắn một loạt đảng viên cấp cao tham ô trên 1 triệu Yuan, vậy mà vẫn bị người dân cho là quá mềm yếu trong chống tham nhũng, vẫn chỉ là xua muỗi, làm trò, hời hợt, giơ cao đánh khẽ, kiểu mỵ dân.
Một lần nữa, hãy nhớ lời khuyên chân thành của “Lão Lý” – ông Lý Quang Diệu. Cẩm nang 3 điểm:
-luật pháp thật nghiêm
-lương bổng đủ ăn
-truyền bá nếp sống giản dị trong sạch.
Để viên chức các cấp đều nhất loạt:
-không dám tham nhũng, rất sợ vào tù, sẽ nhục cho bản thân, vợ con, gia đình,
-không cần tham nhũng, cũng đủ sống, kinh tế lên mọi người được hưởng,
-không nỡ tham nhũng, tự coi tham nhũng là kẻ cướp, kẻ trộm, kẻ móc túi, ô nhục.
Ông Lý Quang Diệu dặn kỹ cán bộ các cấp phải coi đồng tiền là phương tiện chứ không phải là mục đích. Ông có tiêu chuẩn đi xe ô tô Mercedes đắt tiền nhất, nhưng chỉ đi xe Honda bình dân nhất. Vẫn lấy đó làm vui. Ông dặn: cử chỉ nhỏ gương mẫu có tác dụng hơn trăm lời nói suông về chống tham nhũng.
Riêng các khoản lãng phí và tham nhũng đủ kiểu hàng năm ở nước ta – hàng vài chục tỷ đôla - thừa đủ để nâng ngân sách lương bổng lên đáng kể. Hãy nhớ câu chuyện chủ tịch thủ đô trước đây vừa nhậm chức thì việc đầu tiên là lo sắm ngay chiếc xe con đắt tiền nhất, bị dân thủ đô chế diễu là cưỡi con trâu vàng 1 triệu đôla. Một anh nhà quê nghèo văn hóa hám của, vụ lợi, dại dột, học làm sang, mang nhục, bị coi khinh về nhân cách, tiếng xấu để đời.
Cuộc họp Ban Chấp hành Trung ương 4/khóa XI vừa ra nghị quyết tập trung về củng cố, chỉnh đốn đảng, phục hồi đạo đức, kiên quyết chống tham nhũng. Biện pháp không có gì mới, vẫn chỉ là hô hào suông. Lại sẽ vẫn như cũ, mỗi lần tuyên chiến với nó, quốc nạn tai quái này lại lộng hành hơn, chén bẫm của cải của dân hơn, nó như ngạo nghễ cười khỉnh với 14 vị trong Bộ Chính trị rằng:”Tớ đâu biết sợ, vì tớ với đằng ấy tuy hai mà một, 2 chúng ta tuy một mà hai. Chả lẽ mình lại tự diệt mình à“.
Chính vì vậy nên nếu chọn con người tiêu biểu cho năm 2011 của nước ta, tôi chọn bà Lê Hiền Đức, con người yêu nước, thương dân theo hướng quyết liệt chống tham nhũng, chống bằng cả nghị lực và tài trí của mình, chống đến cùng, không nhân nhượng. Bà đích thực là người của tình thế.
Ông Trương Tấn Sang từng gọi kẻ tham nhũng là con sâu, gọi bọn tham nhũng là bầy sâu. Hy vọng ông thật lòng chống tham nhũng, tự tách ra khỏi bầy đàn tham ô. Ông nên áp dụng đúng lời khuyên của “Lão Lý” nói trên, ông nên chống tham nhũng quyết liệt như bà Lê Hiền Đức, nhưng hiệu quả sẽ gấp ngàn vạn lần vì ông ở vị thế chủ tịch nước. Ông nên tận dụng Uỷ ban trung ương chống tham nhũng, nhưng chọn kỹ lại phải toàn là người liêm khiết và có ý chí chống tham nhũng, nắm chặt bộ máy ấy. Ông và bộ máy ấy hãy ra tay quét bầy sâu lớn nhỏ ở mọi nơi, bền bỉ, nghiêm minh, thu hồi các tài khoản bất minh trả về cho ngân sách, tịch thu mọi tài sản bất chính trả về cho nhà nước. Ông hãy làm gương, đi xe con loại trung bình, ở nhà vừa phải, gương mẫu tiết kiệm trong chi tiêu công quỹ, giảm hẳn chi phí mọi mặt của Phủ chủ tịch, làm gương cho các bộ, cho các tỉnh thành. Cả xã hội sẽ hoan hỉ hơn Tết.
Nếu làm được việc đẩy lùi quốc nạn tham nhũng do tự mình ra tay và làm gương, ông Sang sẽ trở nên nhà lãnh đạo đáng quý trọng của nhân dân, được nhân dân hiện nay và hậu thế nức lòng ghi công. Nếu như năm 2012 Việt Nam từ vị thế thứ 112 về chống tham nhũng vọt lên thứ 50 hay 60 chẳng hạn do ông Sang ra tay, ông sẽ được cả thế giới ngợi ca, vì chống tham nhũng hiện là chuyện hàng đầu của mọi quốc gia.
Còn nếu ông Trương Tấn Sang cũng chỉ chống tham nhũng bằng mồm, vậy thì còn có những ai khác trong hàng ngũ lãnh đạo sẽ phất cờ cứu đảng và cứu nước đây? Nếu không, cả đất nước sẽ chìm đắm trong bất công và lạc hậu, biết bao giờ mới ngẩng đầu lên được, chỉ vì thiếu những nhà lãnh đạo kiên cường thật lòng chống tham nhũng.
Như vậy đất nước sẽ bế tắc rồi đột quỵ vì con quỷ nội xâm do chính đảng CS bao che và nuôi dưỡng. Xã hội sẽ rã rời. Sự thật hiển nhiên là như thế, không một ai có thể nói khác.
* Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.