DAKAR —
Tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới nói rằng chỉ có 20% những người sống với HIV trong khu vực nói tiếng Pháp của Tây và Trung Phi được điều trị với thuốc chống vi-rut họ cần. Mặc dầu có “tiến bộ to lớn” được thực hiện trong việc chống HIV/AIDS tại Nam Phi, nơi chứng bệnh này phổ biến hơn. Thông tín viên Jennifer Lazuta tường thuật từ văn phòng Tây Phi của đài VOA ở Dakar.
Tổ chức trợ giúp y tế Bác sĩ Không Biên Giới hay MSF nói rằng, các chính phủ và các cơ quan cứu trợ cần nỗ lực nhiều hơn để giúp những người sống với HIV tại Tây và Trung Phi.
MSF nói rằng mặc dầu HIV tương đối không phổ biến lắm trong vùng, chưa tới 5% dân số, chỉ có một phần năm các bệnh nhân HIV cần điều trị bằng thuốc chống vi-rut là nhận được thuốc đó. Rất nhiều các bệnh nhân đó chết trước khi được chẩn bệnh vì thiếu điều kiện xét nghiệm.
Tại các quốc gia Nam Phi, như Malawi, theo ước tính có khoảng 66% những người sống với HIV có điều kiện tiếp cận với thuốc chống vi-rut.
Bác sĩ David Maman là một chuyên gia về HIV hoạt động trong tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới. Ông nói với đài VOA từ thành phố Montpellier, nước Pháp, nơi các chuyên gia nhóm họp trong tuần này để thảo luận về các phương cách cải thiện việc xét nghiệm HIV và chăm sóc bệnh nhân trong vùng Châu Phi nói tiếng Pháp này. Bác sĩ Maman cho biết:
“Tại một số nơi ở Châu Phi như Tây Phi, có rất ít bác sĩ. Và tại một số nước, chỉ có các bác sĩ mới được phép kê toa thuốc chống vi-rut . . . Như vậy chúng ta không có cùng một tỉ lệ thuốc chống vi-rút được sử dụng mà chúng ta có tại Đông và Nam Phi, nơi cho tới nay kết quả khá hơn đôi chút.”
Ông Maman nói rằng, việc huấn luyện các nhân viên y tế ít đủ điều kiện hơn để cho thuốc chống vi-rut, như các y tá, đã là một chính sách thành công tại các nước Châu Phi khác, đặc biệt là tại vùng thôn quê.
Ông nói rằng việc cho phép các nhân viên không phải là bác sĩ để xét nghiệm và điều trị HIV không phải chỉ tiếp cận được nhiều người hơn và còn làm cho các bác sĩ được rảnh tay hơn hầu giải quyết các ca bệnh khác phức tạp hơn.
Một khó khăn nữa tại Tây và Trung Phi là việc xét nghiệm và điều trị HIV thường không bao gồm trong các cơ quan chăm sóc sức khỏe thường lệ. Bệnh nhân phải tới các bệnh viện đặc biệt, thường có ở các thành phố lớn.
Ông Maman nói rằng có được những nơi kế cận để xét nghiệm miễn phí và thuốc chống vi-rút là một phương cách đã được chứng minh để giảm bớt tỷ lệ lây lan HIV.
Tại Malawi chẳng hạn, một cuộc khảo cứu do Hội Bác Sĩ Không Biên Giới dẫn đầu tìm thấy rằng họ đã có thể giảm bớt tỉ lệ lan truyền HIV xuống khoảng 0,5% tại những cộng đồng được chọn bằng cách phân quyền cho các trung tâm điều trị và giao việc chăm sóc HIV cho các bệnh viện miền quê.
Ông Maman nói rằng những chính sách tương tự như vậy cũng có thể áp dụng tại Tây vàTrung Phi. Nhưng điều đó sẽ cần phải có ý chí chính trị mạnh và nguồn tài chánh đáng kể.
Tổ chức trợ giúp y tế Bác sĩ Không Biên Giới hay MSF nói rằng, các chính phủ và các cơ quan cứu trợ cần nỗ lực nhiều hơn để giúp những người sống với HIV tại Tây và Trung Phi.
MSF nói rằng mặc dầu HIV tương đối không phổ biến lắm trong vùng, chưa tới 5% dân số, chỉ có một phần năm các bệnh nhân HIV cần điều trị bằng thuốc chống vi-rut là nhận được thuốc đó. Rất nhiều các bệnh nhân đó chết trước khi được chẩn bệnh vì thiếu điều kiện xét nghiệm.
Tại các quốc gia Nam Phi, như Malawi, theo ước tính có khoảng 66% những người sống với HIV có điều kiện tiếp cận với thuốc chống vi-rut.
Bác sĩ David Maman là một chuyên gia về HIV hoạt động trong tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới. Ông nói với đài VOA từ thành phố Montpellier, nước Pháp, nơi các chuyên gia nhóm họp trong tuần này để thảo luận về các phương cách cải thiện việc xét nghiệm HIV và chăm sóc bệnh nhân trong vùng Châu Phi nói tiếng Pháp này. Bác sĩ Maman cho biết:
“Tại một số nơi ở Châu Phi như Tây Phi, có rất ít bác sĩ. Và tại một số nước, chỉ có các bác sĩ mới được phép kê toa thuốc chống vi-rut . . . Như vậy chúng ta không có cùng một tỉ lệ thuốc chống vi-rút được sử dụng mà chúng ta có tại Đông và Nam Phi, nơi cho tới nay kết quả khá hơn đôi chút.”
Ông Maman nói rằng, việc huấn luyện các nhân viên y tế ít đủ điều kiện hơn để cho thuốc chống vi-rut, như các y tá, đã là một chính sách thành công tại các nước Châu Phi khác, đặc biệt là tại vùng thôn quê.
Ông nói rằng việc cho phép các nhân viên không phải là bác sĩ để xét nghiệm và điều trị HIV không phải chỉ tiếp cận được nhiều người hơn và còn làm cho các bác sĩ được rảnh tay hơn hầu giải quyết các ca bệnh khác phức tạp hơn.
Một khó khăn nữa tại Tây và Trung Phi là việc xét nghiệm và điều trị HIV thường không bao gồm trong các cơ quan chăm sóc sức khỏe thường lệ. Bệnh nhân phải tới các bệnh viện đặc biệt, thường có ở các thành phố lớn.
Ông Maman nói rằng có được những nơi kế cận để xét nghiệm miễn phí và thuốc chống vi-rút là một phương cách đã được chứng minh để giảm bớt tỷ lệ lây lan HIV.
Tại Malawi chẳng hạn, một cuộc khảo cứu do Hội Bác Sĩ Không Biên Giới dẫn đầu tìm thấy rằng họ đã có thể giảm bớt tỉ lệ lan truyền HIV xuống khoảng 0,5% tại những cộng đồng được chọn bằng cách phân quyền cho các trung tâm điều trị và giao việc chăm sóc HIV cho các bệnh viện miền quê.
Ông Maman nói rằng những chính sách tương tự như vậy cũng có thể áp dụng tại Tây vàTrung Phi. Nhưng điều đó sẽ cần phải có ý chí chính trị mạnh và nguồn tài chánh đáng kể.