Trên đây đã trình bày sự đánh giá về các văn kiện Đại hội XI. Đó là những văn kiện chứa đầy những lập luận gò ép, nói lấy được, những giải pháp không đáp ứng với cuộc sống thật của xã hội.
Tiếp đó cũng đã trình bày một giải pháp khác, vừa sát với cuộc sống của xã hội, vừa hòa hợp với thế giới dân chủ hiện đại.
Lối thoát dân chủ đa đảng trong trật tự luật pháp và xây dựng một mô hình tiến lên Nhà nước Phúc lợi chung là để tránh cho đất nước đang đi vào một chế độ gọi là «quá độ xây dựng CNXH», nhưng thực tế là sẽ sa vào một kiểu xã hội lạc hậu, đầy bất công và bất trắc.
1-Một xã hội không có dân chủ cũng không có CNXH. Nếu không kịp thời tỉnh ngộ, cứ lao vào những phướng hướng hiện tại, xã hội Việt Nam vẫn là một xã hội thiếu vắng tư do, không có công bằng xã hội, không có cơ hội đồng đều cho mỗi người công dân. Về kinh tế sẽ là một nền kinh tế lạc hậu, công nghệ thấp kém, khoa học chậm tiến, giáo dục chạy theo thành tích, chạy theo thi cử, đào tạo những thế hệ học «vẹt » chuộng bằng cấp, chức tước, lương bổng hơn là thích thú khai phóng sáng tạo. Vẫn sẽ là một xã hội chuộng đồng tiền hơn tình nghĩa, ganh đua bằng quyền thế hơn là bằng tài năng, một xã hội không có luật pháp vô tư, khách quan mà cán cân công lý luôn bị quyền lực và đồng tiền chi phối.
2-Đó là một xã hội độc đáo, với nghĩa là không giống ai, kết hợp cái xấu xa tệ hại nhất của CNXH Mác-xít (là nền chuyên chính độc đảng, là đảng CS một mình một chiếu, tự tung tự tác, không chịu một sự kiểm tra kiểm soát nào của xã hội, nắm trong tay trọn vẹn cả 3 quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp) với cái mặt xấu xa tệ hại nhất của chủ nghĩa tư bản (là cái bản chất tham lam lợi nhuận không hạn độ, dám lao vào làm giàu bất chính bằng muôn vàn tội ác, không hể bị kềm chế bởi lương tâm).
Họ đã cố tình loại bỏ cái tương đối có giá trị của CNXH Mác-xít là nguyên lý hưởng thụ theo lao động, khi thực hiện chế độ kinh tế theo phe nhóm, theo cánh hẩu, phân chia chức tước, bổng lộc, quyền lực cho vây cánh, gia đình, thân nhân, bộ hạ. Họ cũng đã loại bỏ cái hay, cái tốt nhất của chủ nghĩa tư bản là cạnh tranh trên cơ sở luật pháp, tài kinh doanh, chủ và thợ hợp tác dựa vào nhau để tồn tại và phát triển, san sẻ lợi ích hợp lý, chú ý đặc biệt đến toàn xã hội theo mô hình Nhà nước Phúc lợi. Trong mô hình Nhà nước này đã có những tỷ phú làm giàu đến đâu lại biếu tặng xã hội đến 80% tài sản hợp pháp của mình, và trước khi chết để lại di chúc hiến tặng xã hội cả 100% tài sản dành dụm được, có khi lên đến hàng chục, hàng trăm tỷ đôla.
3-Như vậy là họ đã từ bỏ cái kiểu CNXH Nhân văn, CNXH mang bộ mặt Nhân đạo, CNXH mang bộ mặt Người – le Socialisme au Visage Humain như Marx từng đề xướng trong lý luận nhưng không sao thực hiện nổi -- để trưng ra một kiểu CNXH theo luật rừng, CNXH rừng rú, mông muội, một CNXH mà đại văn hào Lỗ Tấn của Trung Quốc phải gọi là «chế độ người ăn thịt người».
Cái CNXH không mang bộ mặt con người ấy lại được ghép với một kiểu chủ nghĩa tư bản cánh hẩu riêng của nó, đó là chủ nghĩa tư bản chó sói, hung tợn, độc ác. Nó sinh ra vô vàn quái thai tiêu biểu, từ một Huỳnh Ngọc Sỹ, một Bùi Tiến Dũng, một Sầm Đức Xương, cha con Lê Đức Thúy…cho đến cầu gãy, hầm sập, hạt tiêu trắng trộn xi măng, thức ăn tẩm thuốc độc, ngành lao động xuất khẩu hàng ngàn gái mãi dâm, ngành bài trừ ma túy kinh doanh ma túy, ngành hải quan là cơ quan trùm buôn lậu…kể không sao hết.
Đâu là lối thoát danh dự cho đảng Cộng sản?
Kết luận 5 bài nghiên cứu này chỉ để chỉ ra rằng Đảng CS đã lợi dụng lòng yêu nước sâu sắc vô biên của toàn dân tộc để đạt cho được mục tiêu riêng của lãnh đạo – Đó là thực hiện mưu đồ của Stalin, Mao Trạch Đông và đệ Tam quốc tế Cộng sản nhằm mở rộng nền chuyên chính cộng sản ra toàn thế giới.
Sau khi cướp được chính quyền, đảng đã khư khư giữ lấy nó, không chịu sự kiểm tra, kiểm sát của toàn dân, không chấp nhận sự chọn lựa dịnh kỳ qua lá phiếu tự do của cử tri như ở các nước khác. Đây là một kiểu ăn gian trơ trẽn, lố bịch, phi pháp.
Lãnh đạo đảng và toàn thể đảng viên hãy thực hiện tự phê bình nghiêm chỉnh, chân thành, sòng phẳng trả lại cho nhân dân quyền lực tối cao, đề nghị Quốc hội thảo ra Luật bầu cử mới theo chế độ dân chủ đa đảng, thực hiện tự do báo chí, tự do lập hội và chính đảng, tự do bầu cử, quyết định những vấn đề cơ bản của đất nước, từ bảo vệ nền độc lập, toàn vẹn lãnh thổ đến xây dựng đất nước phát triển trong tự do, dân chủ, công bằng xã hội, bình đẳng và văn minh, hòa hợp trọn vẹn với thế giới mới.
Đây là thử thách lớn nhất đối với mỗi người trong Bộ chính trị, trong Ban chấp hành trung ương, xem họ có đặt quyền lợi của toàn dân lên cao nhất hay không.
Đó sẽ là phương án tốt đẹp nhất, hiện thực nhất, nhanh chóng nhất, an toàn nhất. Cần chỉ rõ việc thực hiện chế độ đa đảng thoạt nhìn có vẻ như là một thiệt thòi hay là một nhân nhượng của đảng CS, nhưng thật ra là trái lại. Thực hiện chế độ đa đảng, đảng CS sẽ có lợi lớn, có đối tượng để ganh đua ngay thật, để giữ mình trong sạch, để việc chống tham nhũng trong xã hội có kết quả. Và nếu đảng CS thắng cử thì đó sẽ là thắng lợi chính đáng, có giá trị, được công luận và xã hội công nhận, uy tín sẽ lên cao. Đảng CS không có lý do nào chính đáng để từ chối việc ganh đua, thi đua dân chủ bình đẳng như thế.
Cần thẳng thắn chỉ rõ rằng trong văn kiện Đại hội XI, có một điều nói dối lớn, sai hẳn với sự thật khi viết: «Đảng CS đã tiếp thu những giá trị quý giá nhất của thời đại» (!), trong khi trên thực tế qua văn kiện Đại hội XI đảng đã quay lưng, không chấp nhận tự do báo chí, tự do bầu cử dân chủ, tự do lập hội và chính đảng. Cần chỉ ra rằng một đảng cầm quyền biết tự trọng không thể nói một điều dối trá lớn như thế, một cách công khai, trắng trợn đến vậy mà không biết hổ thẹn với dân, với công luận quốc tế.
Trong dịp Kỷ niệm lịch sử Ngàn Năm Thăng Long, sẽ là điều sâu sắc, cao đẹp, có ý nghĩa trọng đại là Đảng CS bàn luận cho kỹ, tuyên bố và thực hiện trả lại cho nhân dân, cho cử tri các quyền tự do hiến định đầy đủ, không cắt xén, cùng nhân dân xây dựng chế độ dân chủ theo kiểu dân chủ - xã hội, theo mô hình Nhà nước Phúc Lợi Chung, cùng nhân dân đưa Tổ quốc Việt Nam lên một tầm cao Văn hóa – Chính trị, bước kịp với những nước dân chủ văn minh của thời đại. Nghĩa cử lịch sử này sẽ có giá trị hơn trăm ngàn tượng đài, vườn hoa, công trình xây dựng và văn hóa để Kỷ niệm xứng đáng một sự kiện Ngàn năm mới có một dịp.
Mỗi người dân mang dòng máu dân tộc Việt Nam xin hãy người người thức tỉnh, cùng nhau thức tỉnh, tham gia vào sự nghiệp cứu nước Nghìn năm một thuở này.
Liên quan
Đường dẫn liên quan
Đọc nhiều nhất
1